Phạm Đoan Trang không có tư cách nhân danh quyền tự do học thuật và tư tưởng
Gần đây, sau khi bị mời lên đồn công an để trao đổi về nội dung của cuốn sách “Chính trị Bình dân”, cây bút chống Cộng Phạm Đoan Trang thường tuyên truyền rằng khi “đàn áp” bà, nhà nước đã vi phạm quyền tự do tư tưởng, tự do học thuật. Chẳng hạn, trong một post mang tên “Nhân chứng cuối cùng”, được đăng lên Facebook vào ngày 3 tháng 3 năm 2018 (1), Đoan Trang tự ví mình với những nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu bị Nhà nước thẩm vấn và tịch thu sách hồi giữa thế kỷ 20, trong những vụ án như vụ Xét lại hay Nhân văn – Giai phẩm. Không dừng ở đó, Đoan Trang còn tỏ ra khá tự tin vào chỗ đứng lịch sử của bản thân, khi tuyên bố rằng bà là “nhân chứng của thế hệ người viết cuối cùng” ở Việt Nam còn bị nhà nước “truy đuổi” vì chước tác của mình.
Đọc xong post này, tôi không nhịn được cười, vì nghĩ bà Đoan Trang bị ảo tưởng nặng. Bà đang tự bi kịch hóa đời mình, để nâng bản thân lên một tầm vóc mà thực ra bà không có.
Ảo tưởng của Phạm Đoan Trang gồm bốn điểm:
Thứ nhất, bà Trang đang là mục tiêu đàn áp của Nhà nước.
Trên thực tế, công an mới chỉ mời bà lên đồn để trao đổi về nội dung cuốn sách, chứ chưa hề có động thái xa hơn. Họ mới làm thế, mà Đoan Trang đã tung ra cả một chiến dịch truyền thông để đả kích họ và tự đánh bóng bản thân mình, thì tôi không thể không nghĩ hoặc bà Trang là một thành phần rạch mặt ăn vạ trong giới truyền thông, hoặc bà bị ảo tưởng nặng.
Thứ hai, ảo tưởng bản thân là nhà hoạt động chính trị “bất khuất”
Sau vụ việc vừa rồi, bà Trang bị ảo tưởng rằng mình là một chính khách gương mẫu và can đảm. Nhưng khác với bà Trang, tôi thấy bà chỉ là một tuyên truyền viên dối trá và hèn nhát.
Bà là kẻ hèn nhát và coi thường pháp luật vì đã vội vàng chạy trốn khỏi nơi cư trú, để sống ngoài vòng pháp luật, khi hệ thống pháp luật còn chưa có bất cứ động thái mạnh tay nào với bà.
Và vì bà nói như vẹt về “thượng tôn pháp luật” khi viết sách, viết báo, mà lại không hề tuân thủ luật ngoài đời, tôi thấy bà không phải là một chính khách dân chủ đàng hoàng, mà chỉ là một anh mõ làng của lý thuyết dân chủ.
Thứ ba, bà Trang ảo tưởng rằng cuốn “Chính trị Bình dân” có giá trị học thuật, và khiến bà bị đàn áp vì lý do học thuật, tư tưởng.
Trong khi đó, ngay sau khi cuốn sách này ra đời, đã có nhiều bài viết chỉ ra rằng giá trị học thuật của cuốn sách rất thấp. Chẳng hạn, bài này cho thấy một lượng lớn kiến thức trong sách được bà Trang copy từ Wikipedia tiếng Anh:
Trong khi đó, bài này chỉ ra rằng khi viết sách, bà Trang đã cố tình lập lờ giữa truyền đạt tri thức và tuyên truyền chính trị, đồng thời đưa thông tin theo kiểu tuyên truyền một chiều pha lẫn nói chuyện phiếm:
http://hoangthinhatle.com/bai-noi-bat/cuon-chinh-tri-binh-dan-khong-dem-lai-kien-thuc-co-gia-tri/
Tóm lại, cuốn sách của bà Trang không có giá trị về mặt học thuật, thông tin, mà chỉ có giá trị về mặt tuyên truyền, quảng bá cho các hoạt động dân chủ của bà và những người cùng ekip, dán thêm một vài dòng lý luận lên trước cho ra vẻ “sách vở”. Tiếc rằng Việt Nam chỉ thiếu học thuật, chứ tuyên truyền chính trị thì đã quá thừa thãi.
Thứ tư, bà Trang ảo tưởng rằng khi động vào bà, nhà nước đã vi phạm quyền tự do học thuật, tự do tư tưởng.
Tuy nhiên, thực tế là trong vụ này, nhà nước chưa vi phạm bất cứ quyền nào của bà, vì họ mới chỉ mời bà gặp để trao đổi chứ chưa hề có động thái khác. Thêm nữa, nếu chịu khó đọc, bà Trang sẽ thấy những tư tưởng mà cuốn “Chính trị Bình dân” đề cập không hề mới ở Việt Nam. Chẳng hạn, khi bàn về thể chế dân chủ tư bản, cuốn “Chính trị Bình dân” cung cấp lượng kiến thức không lớn bằng một góc so với nhiều cuốn sách đã xuất bản trong nước từ lâu, như “Nền Dân chủ Mỹ” của de Toqueville, “Nền Đạo đức Tin lành và Chủ nghĩa Tư bản” của Weber hay “Hiến pháp Mỹ”. Chừng nào những sách đó vẫn tái bản đều ở Việt Nam, thì Đoan Trang không thể nói rằng cuốn “Chính trị Bình dân” bị ngăn trở vì lý do học thuật và tư tưởng.
Trong thực tế, mâu thuẫn giữa Đoan Trang và hệ thống thực thi pháp luật không nằm ở vấn đề học thuật, tư tưởng, mà nằm ở vấn đề an ninh quốc gia. Đoan Trang từng tham gia tổ chức VOICE, một vòi bạch tuộc của đảng khủng bố Việt Tân, và đang điều hành một đường dây xin tiền tài trợ của nước ngoài cho các tổ chức chống Cộng trong nước:
Mới đây, trong một bản viết tay được phát tán trên mạng, Phạm Đoan Trang cũng công khai thừa nhận rằng mình chống nhà nước hiện hành ở Việt Nam:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét