Việt Tân và đám zân chủ đua nhau “hoài niệm” chế độ Ngô Đình Diệm
Dịp 2/11 được xem là ngày giỗ của anh em ông Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Việt tân và đám zân chủ, cờ vàng trong và ngoài nước, như thường lệ lại hợp xướng ca tụng, tưởng nhớ, hoài niệm, tiếc nuối chế độ họ Ngô, lố bịch hơn họ còn so sánh, tìm cớ bôi nhọ lãnh tụ Hồ Chí Minh và chế độ chính trị hiện nay.
Xét về nhân chứng, lịch sử vẫn còn đầy rẫy ở Việt Nam, thì rõ ràng chế độ nhà họ Ngô do ông Ngô Đình Diệm làm tổng thống đã gây tội ác ra sao. Một blogger từng bình phẩm, ông Diệm là biết tới một kẻ máu lạnh, giết đồng bào không nương tay với Luật 10/59 được miêu tả với cảnh lê máy chém lê khắp miền Nam tàn sát đồng bào ta với tiêu chí "giết nhầm còn hơn bỏ sót ". Tội ác ấy trời không dung, đất không tha mà đám kền kền Việt Tân còn ca ngợi ông ta là một người đức độ thì đúng là não trạng lộn ngược.
Dưới thời ông Diệm, không thể không kể tới những vụ tàn sát người kháng chiến cũ và đồng bào ta ở Vĩnh Trinh, Hướng Điền, Ngân Sơn, Chí Thanh, Mỏ Cày, Bình Thành, những cuộc khủng bố tra tấn đến chết người ở các trại tập trung Hòa Vang, Đại Lộc, ở các nhà lao Côn Đảo, Chí Hòa… gây căm thù sôi sục trong đồng bào cả nước. Những hành động dã man đó đã phơi bày rõ rệt bản chất bất nhân phi nghĩa của bọn độc tài thống trị ở miền Nam. Những hành động điên cuồng ấy không phải nói lên sức mạnh của Mỹ - Diệm đâu. Trái lại nó làm cho mọi người thấy thái độ của một kẻ yếu thế hoảng sợ làm liều mà thôi. Mỹ càng thâm nhập vào miền Nam, tình hình miền Nam càng bế tắc, nhân dân miền Nam càng căm thù mà đấu tranh thêm mãnh liệt. Thấy dư luận miền Nam và cả nước phản đối, Mỹ - Diệm đã báo thù bằng cách giết những người tay không, không những tay không, mà lại đã bị mất tự do, bị giam hãm trong trại tập trung. Có cái hành động nào hèn bằng cái hành động giết người ở trong nhà tù mà lại giết bằng cách bỏ thuốc độc vào bữa ăn!
Còn đây, xin trích dẫn một vài đánh giá của học giả Mỹ về chiến tranh Việt Nam, trong đó có đoạn nói về chính quyền Ngô Đình Diệm:
Cuốn sách “The Indochine Story” by the Committee of Concerned Asian Scholars, A Bantam Book, New York 1970, trang 32 & 34:
“Một nhân vật Mỹ ủng hộ Diệm lúc đầu kết luận: Lạm dụng quyền lực, độc tài, tham nhũng, coi thường cấp dưới, và không đếm xỉa gì đến nhu cầu của dân chúng một cách ác độc, đó là tấm gương mà gia đình họ Ngô để cho những bộ trưởng, nhà lập pháp, tướng lãnh, tỉnh trưởng, trưởng làng mà họ Ngô dùng như những quân cờ noi theo.
Đàng sau gia đình nhà Ngô là Mỹ. Ở dưới gia đình này chẳng có gì mấy. Gia đình này đã trải cái bóng của họ trên xã hội Việt Nam; tuy nhiên cái rễ của họ thật sự chỉ cắm nông vào đất Việt. Điều này định trước những phương pháp Diệm dùng để kiểm soát đất nước… Chỉ có một đường lối: đàn áp và củng cố quyền lực trong tay những anh em và thuộc hạ của Diệm.. Săn lùng toàn diện những người bất mãn được tổ chức ở thôn quê năm 1956, và tăng gia cường độ khi tình hình suy kém.
75000 người hay hơn nữa bị giết trong chiến dịch này. Còn nhiều người hơn nữa bị tống giam bởi sắc lệnh số 6 của tổng thống, ký trong tháng 1, 1956. Sắc lệnh nói: “Những cá nhân coi là nguy hiểm cho quốc phòng và an ninh chung có thể bị bắt giam trong những trại tập trung do lệnh của cơ quan hành pháp. Tình trạng trong những trại tập trung của Diệm, chỉ bị phanh phui sau khi Diệm đổ, thật sự nhơ nhớp. Cố ý để cho chết đói, cố ý làm cho mù, cố ý hành hạ…, danh sách này thật là dài.”
Cuốn “The Story of Vietnam” by Hal Dareff, An Avon Camelot Book, New York 1966, trang 108:
“Nay Diệm đã thắng mọi kẻ thù, anh em nhà Diệm muốn chắc rằng không ai có thể bứng họ đi. Ở ngoài mặt, Nam Việt Nam là một thể chế Cộng Hòa với một hiến pháp mới toanh hứa hẹn tự do và dân chủ cho quần chúng. Tuy nhiên, thực tế thì lại trái ngược hẳn… Nhu là cánh tay phải của Diệm.. Hắn tổ chức gian lận bầu cử, đưa vào quốc hội những tay sai của hắn, và sai bọn Cần Lao đi rình mò khắp nước để kiếm những người chống đối hắn.
Chế độ Diệm bắt đầu thoái trào vào đầu năm 1963. Tổng thống cai trị dân trong dinh thự của mình như là một thể chế quân chủ, cắt lìa khỏi quần chúng. Sự thù ghét Diệm và gia đình hắn gia tăng đến độ người ta có thể cảm thấy đầy trong bầu không khí ở Saigon. Tin đồn về đảo chánh loan truyền trong thành phố hầu như hàng ngày. Trong những hoàn cảnh như vậy, Diệm chỉ lo bám chặt vào quyền lực. Cuộc chiến (chống Cộng) trở thành thứ yếu. Sĩ quan được thăng cấp nếu giữ được mức tổn thất thấp. Chỉ có một cách chắc chắn giữ được như vậy – không tác chiến. Không tác chiến đã trở thành một cách sống đối với một số cấp chỉ huy và là cách duy trì địa vị.
…Cuộc tranh chấp giữa Diệm và các Phật tử đã được tích lũy kể từ ngày Diệm lên làm thủ tướng năm 1954. Diệm, một tín đồ Công giáo, đương nhiên là cảm thấy thoải mái hơn đối với những tín đồ Công giáo khác. Nhiều chức vụ chỉ huy trong chính quyền và quân đội được trao cho những người Công giáo, những người này được đặc quyền đặc lợi làm tiền trong những thương vụ của chế độ.
Trong số 15 triệu dân ở miền Nam Việt Nam, hơn 1 triệu một chút là người Công giáo. Phần còn lại, phần lớn là Phật tử, phẫn nộ vì chính sách thiên vị người Công giáo. Sự đối xử khác biệt này còn trắng trợn hơn ở các tỉnh lỵ, nơi đây các linh mục địa phương và các giới chức chính quyền, hầu hết là Công giáo, có toàn quyền. Khi các ấp chiến lược được dựng lên, những người Công giáo được miễn làm việc và những người phi-Công giáo bị đưa vào chỗ thay thế họ để làm những công việc lao dịch. Những vùng đất mới được mở mang và phát triển, người Công giáo được chọn những miền đất phì nhiêu ở những miền duyên hải có an ninh. Những đất đai dành cho Phật tử ở sâu trong nội địa, ở đây họ phải lao động dưới sự đe dọa của Việt cộng. Nhiều Phật tử theo đạo để được sống dễ dàng hơn.”
...
Ấy vậy, mà hàng nửa thế kỷ qua đi, vẫn có một nhúm người đội lốt “đấu tranh dân chủ cho Việt Nam” thờ phụng và cầu mong Việt Nam trở lại thời Ngô Đình Diệm. Tuy nhiên hài thay, họ thương khóc cho ông Diệm, nhưng không dám chửi bới, oán thán chính thể Mỹ và càng không dám tố cáo Mỹ đã khai tử chính quyền Diệm và ngày ngày mong chờ Mỹ dốc vốn, hậu thuẫn họ lật đổ chế độ hiện nay để đưa đất nước trở về thời kỳ VNCH trước đây!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét