Thứ Năm, 5 tháng 5, 2022

Nhà văn hải ngoại kể chuyện VNCH sách nhiễu, tống tiền kiều dân Hàn Quốc

 

Nhà văn hải ngoại kể chuyện VNCH sách nhiễu, tống tiền kiều dân Hàn Quốc


Trong dịp 30/04 vừa qua, các kênh truyền thông của giới dân chửi vẫn tua lại điệp khúc ca ngợi chế độ Việt Nam Cộng hòa. Họ gọi đây là chế độ ưu việt, dân chủ, nhân văn, được sự hậu thuẫn của đông đảo bạn bè quốc tế. Nhưng nhà văn Khiêm Đỗ, một nhân chứng hải ngoại từng sống trong chế độ VNCH, lại kể những câu chuyện khác hẳn cái cảnh tô hồng vừa nêu. Mới đây, ông đã đăng lại một bài tường thuật hồi năm ngoái, trong đó ông kể chuyện quân đội VNCH lấy hàng cứu trợ của quốc tế để bán ra chợ đen, và dọa bắn vào đoàn người Hàn Quốc di tản khỏi Việt Nam để tống tiền họ.

Xin trích một đoạn từ bài viết đó để các bạn được rõ:



“Các tàu hàng cứu trợ của Hàn Quốc được công nhân Việt Nam bốc gỡ rất chậm chạp khiến trung tá Phác nghi ngờ là có tính phá hoại bởi cộng sản nằm vùng tại Tân Cảng. Chuyện này chưa chắc là như vậy, hay chỉ thể hiện tinh thần ngờ vực của giới chức và quân đội Nam Hàn vào dạo ấy, đâu cũng thấy bàn tay cộng sản. Ngay tổng thống Phác Chính Hy (Park Chung Hee) lúc còn mang quân hàm đại úy cũng bị kết tội cộng sản và phải bỏ ngũ trốn, may nhờ 1 bà vợ bé che chở [2] nên thoát nạn để có ngày trở thành tướng lãnh quân phiệt độc tài ! Biết đâu công nhân Việt Nam  chỉ vì trời oi bức vào tháng 4 mà ngồi đó quạt cho đỡ nóng và đợi phía Hàn Quốc mang bia đến cho uống thì mới có sức gỡ hàng?

Nhưng Hàn Quốc nôn nóng vì 1 lý do họ giữ kín. Sứ quán đã quyết định dùng 2 tàu này để hồi hương Hàn kiều [3] nên cần mấy cha gỡ hàng cho nhanh. Tình hình lúc đó lại lơ lửng, nước thì đến chân rồi nhưng muốn nhảy vẫn chưa được. Theo thủ tục hành chánh thì thành phần Hàn kiều và gia đình rời Việt Nam  vẫn cần phải có visa xuất cảnh cho từng cá nhân do chính quyền miền Nam cấp và phía giới chức Việt Nam Cộng Hòa không hợp tác. Một bên, Việt Nam Cộng Hòa thổi kèn đánh trống trao huy chương cứu trợ tỵ nạn cho các sĩ quan hải quân Hàn Quốc nhưng một bên họ làm khó, đòi nếu muốn di tản kiều dân Hàn thì tàu phải nhận 500 người Việt quá giang do phía Việt Nam Cộng Hòa chọn lọc. Đây là 1 hình thức tống tiền và đại sứ Hàn Quốc đành chấp nhận. Nói thêm, ở quan điểm của trung tá Phác Lân Tích thì phía Việt Nam đối với ông là phía…Việt Nam, tức chỉ là 1. Nhưng Bộ Xã hội Tỵ nạn Việt Nam có thể thành thật  tuyên dương mà Bộ Nội vụ Việt Nam vẫn có thể, cũng thành thật không kém mà vòi tiền hay vụ lợi. Phần công nhân cảng Việt Nam, thì chẳng cần cộng sản (Việt Nam) xui khiến vẫn có thể thành thật mà…lười.

Thủy thủ đoàn Hàn Quốc phải săn tay áo xông vào gỡ hàng xuống cho xong. Hạm trưởng Phác theo dõi số hàng này thì thấy các xe bốc hàng chở thẳng ra chợ trời để bán chứ còn đợi gì nữa. Chuyện này cho thấy mâu thuẫn giữa công nhân gỡ hàng và cơ quan nhận cứu trợ, hẳn nếu bán ngay mà chia cho họ thì họ đã mau mắn, và việc họ nhác có thể là gây áp lực với giới chức nhận hàng và không chia chác chứ không phải là với phía tàu bạn Hàn Quốc ! Mặt khác, các tàu rời bến phải có dầu và nước ngọt thì Tân Cảng không chịu cung cấp cho đến khi thành phần sĩ quan cảng được nhận quà! Phải nói, đây chắc chẳng phải là âm mưu gì hết của Việt Nam Cộng Hòa: bộ phận gỡ hàng gỡ chậm chắc là vì Hàn Quốc chậm hiểu, không có quà thì gỡ từ từ. Gỡ xong thì bộ phận nhận hàng mang đi bán ngay. Bộ Xã hội Tỵ nạn thì trao huy chương, vì họ là thành phần nhận hàng và mang ra bán ngoài chợ thì phải cảm tạ chứ- gamsahamida rối rít- nhưng chức sắc thủ tục visa của Bộ Nội vụ hay Bộ Ngoại giao thì nhân dịp này làm khó dễ để gửi chui các gia đình của họ hay các gia đình đóng tiền cho đường giây. Còn bộ phận dầu nước của cảng thì không có nhân sâm giúp trí nhớ phục hồi thì dầu nước ở đâu họ tìm không ra! Tất cả các thành phần này, khác biệt về quyền lợi và bổn phận, đối với trung tá Phác thì chỉ là 1 khối « Việt Nam » độc nhất, theo ông nghĩ thì lại có thêm nguy cơ bị cộng sản xâm nhập và lũng đoạn. Nhắc lại, năm 1975 thì Hàn Quốc là 1 xã hội rất đa nghi, nhìn đâu cũng ra cộng sản, khác với Việt Nam Cộng Hòa ở chỗ là ta nhìn đâu cũng ra (bàn tay lông lá) người Mỹ.

Ngày 26, phần Bộ tư lịnh hải quân Việt Nam thì không cho phép tàu Hàn Quốc rời bến, còn dọa bắn nếu trái lệnh[4]! Khi đêm 26.4, LST 810 theo sông Sàigòn ra biển, soái hạm LST 815 đi trước (lúc trời còn sáng) ra lệnh phải bật đèn nhưng trung tá Phác Lân Tích bất tuân vì sợ máy bay « địch » (Việt Nam Cộng Hòa) oanh tạc. Ông kể lại toát mồ hôi phải thay đồ lót đến 3 bận vì ướt sũng. Đây là hải quân nhé, chứ bộ binh thì chắc ướt cũng chỉ thay 1 lần đồ lót thôi mang được trong ba-lô, còn không quân thì ngồi cứng trên ghế lái, có ướt quần đùi cũng khỏi thay luôn.

Chuyện tắt đèn tối om này tôi xác minh, vì lúc đó nằm trên boong cạnh mấy anh Thủy quân Lục chiến đang ghìm súng nhìn bờ. Đại tá Quyền Thượng Hổ (Kwon Sang Ho), chỉ huy hạm đội, ra lệnh bật đèn là để cho phía Việt Nam (bên này hay bên kia) thấy rõ là mày có muốn bắn thì cứ bắn vào đồng bào của mày đây ! Ý của Đại tá Quyền là Quốc hay Cộng chẳng có ai nỡ bắn vào thường dân hết, cho nên ta đèn đuốc sáng rực cho họ thấy để đôi bên an toàn. Trung tá Phác lại bất tuân lệnh vì ông không sợ du kích bên bờ Soài Rạp mà bị ám ảnh bởi phi pháo, tức là phía không lực miền Nam từng dọa đánh bom tàu, nó nện cho 1 quả là tiêu vì trên sông thì chạy đi đâu [5]. May mà cả chuyến hải hành đêm này không thấy có phi cơ nào bay qua bay lại chứ không ông đã không còn đến bộ đồ lót thứ 4 để mà thay. Tuy nhiên, gặp giới chức Việt Nam Cộng Hòa tới đâu thì bị ăn hiếp tới đó  nên kết quả là phía Hàn Quốc đâm ra sợ các bạn đồng minh này của họ, trong khi đối với thù địch cộng sản thì họ nào có biết sợ và lại nổi tiếng là hung bạo.

Nhắc lại trải nghiệm của cá nhân Trung tá Phác tại đất nước gấm hoa này, theo thứ tự.

1- Vào cảng, công nhân Việt bốc vác không chịu gỡ hàng. Đây là hàng quà tặng, hàng cứu trợ Việt Nam. Mày chở đến thì mày tự gỡ xuống lấy !

2- Sau đó, khi gỡ xong thì không thấy phân phát mà đem thẳng ra chợ bán. Đã cho tao rồi thì tao bán, làm gì nhau nào.

3- Khi ra đi thì không tiếp tế xăng và nước ngọt mà phải gom tiền lại dúi. Đưa tiền ra thì mới có.

4- Muốn mang Hàn kiều đi thì phải nhận thêm người đi chui Việt Nam. Số người này thuộc 2 thành phần. Gia đình và thân nhân của chức sắc VNCH là một phần, và một phần là cho tiền cho các chức sắc VNCH này để mua vé xuống tàu.

5- Mà vẫn không đi được ! Phía Hải quân VNCH dọa đi là bắn, tao gọi máy bay ném bom mày ! Chẳng hiểu sao lại như vậy, trong khi nội bộ Hải quân VNCH đang cực kỳ rối ren. Chẳng lẽ phần còn lại của Không quân VNCH, theo điều ABC của Hiệp định đình chiến Paris là chỉ để được dùng để đánh tàu Nam Hàn đang di tản ?

Đây là sự việc dưới mắt của Trung tá Phác, hạm trưởng LST 810 Kê Phong. Cho nên ông hổng hiểu gì hết và hơi bị nhức đầu.

Vì vậy, vào sáng ngày 30.4, khi LST 810 rời cảng Phú Quốc, các tiểu đỉnh của miền Nam bám theo ra hiệu ơi ới dạng kêu cứu, thì hạm trưởng Phác lên áo phao và súng ngắn đường đường, thủy thủ đoàn rầm rập vào nhiệm sở tác chiến. Chẳng hiểu có thay đồ lót mới khô hay không, nhưng ông phát biểu với quần chúng trên boong là « Bà con chớ lo, tôi còn sống thì không ai lên tàu này được ». Tôi nghĩ là ông nói thật. Nếu quan quân lạ tràn lên mà ông không cản được thì ông sẽ đứng chào Thái Cực Kỳ rồi rút súng bắn vào đầu. Súng ống trên LST 810, Bofor 40mm và đại liên 12ly7 lăm lăm chĩa xuống khiến các tiểu đỉnh miền Nam phải tiếc nuối rẽ ra. Có lẽ ông nghĩ là họ muốn chặn đường triệt thoái của tàu chứ không phải là họ chỉ muốn xin quá giang. Phần tôi, thấy rõ là có cả đàn bà con nít, mặt mày lính tráng thì xám xịt âu lo và hiểu là họ muốn xin lên tàu lớn để tỵ nạn chứ chẳng hăm dọa ai hết, hay vào giờ đó lại còn thi hành lệnh của 1 vị phó đề đốc Việt Nam nào ! Đây là khác biệt giữa hai văn hóa của hai quân đội nên mới có hiểu lầm này. Hàn Quốc, trong tình huống tương tự, nếu đã nói « Đi là bắn », thì chắc đã bắn thật vì họ không biết đùa như ta. Phía ta, nếu nói thì chỉ là nói dọa, mà nếu nói dọa thì là vòi quà chứ có ai hơi đâu rỗi việc để mà dọa cho vui.”

Đấy, chế độ ưu việt của các ông bà cờ vàng đấy!

Không có nhận xét nào: